Search Suggest

[BÀI VIẾT] NHỮNG LÁ THƯ TAY - CHỨNG NHÂN TÌNH YÊU CỦA MỘT THỜI QUÁ KHỨ...






Đề
bài:


CHIẾC HỘP THỜI GIAN


Ở các nước phương Tây, có một hoạt động rất
thú vị đó là “Chiếc hộp thời gian” (Time capsule). Các bạn học sinh sẽ lựa chọn
những đồ vật đặc trưng cho thời đại mình sống, cho vào chiếc hộp thời gian và
chôn xuống đất. Mấy chục năm sau, người ở tương lai sẽ đào chiếc hộp thời gian
lên, và nhờ đó có thể hiểu thêm về thời đại hiện nay.


Em sẽ chọn đồ vật gì để cho vào chiếc hộp
thời gian? Vì sao? Qua đồ vật ấy em muốn gửi gắm thông điệp gì đến người tương lai?


Hãy viết bài văn nghị luận trình bày suy
nghĩ của mình.






Bài
làm







"Điều mà tôi muốn thế hệ mai sau nhắc đến là lá thư tay- cái phương tiện truyền thông mang hơi thở của quá khứ và chất chứa những tình yêu nồng nàn".





Trong
dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, con người ta đang mải miết kiếm tìm những
giá trị vật chất cho tương lai. Thế giới ngày càng hiện đại và được phủ lấp dần
bởi các thiết bị công nghệ. Chính vì thế thứ tôi lựa chọn cho vào trong “Chiếc
hộp thời gian” là một món đồ từng rất thông dụng trong quá khứ. Không phải một
cánh diều hay một chiếc radio cũ kĩ, thứ tôi chọn là một lá thư tay bởi những
giá trị tinh thần mà nó mang đến- hoài niệm và tình yêu.





Thư-
một phương tiện truyền thông đang được đa dạng và hiện đại hóa thành những lá
thư điện tử. Nhưng một bức thư tay được trau chuốt từng con chữ mới là điều
đáng trân quý. Chính sự cũ kĩ của trang thư úa vàng mới làm ta hồi tưởng khôn
nguôi về quá khứ; mới khiến ta cảm nhận được nhịp đập nóng hổi của trái tim người
viết. Và thứ tình yêu tôi muốn nhắc đến không chỉ dừng lại ở hạnh phúc lứa đôi
mà còn là tình cảm căng tràn với cuộc sống, quê hương. Kết lại, điều mà tôi muốn
thế hệ mai sau nhắc đến là lá thư tay- cái phương tiện truyền thông mang hơi thở
của quá khứ và chất chứa những tình yêu nồng nàn. Đó cũng là lí do tôi chọn lá
thư là vật đặc trưng cho thế hệ của chúng tôi và cả những thế hệ xưa cũ hơn nữa.





Thư-
có khi chỉ là một tờ giấy chiếc, đôi lúc lại được gấp kĩ lưỡng trong một phong
bì đẹp đẽ. Nhưng dù ở trong dạng hình thức nào thì những lời thăm hỏi thân
thương và tình cảm được cất vào lá thư vẫn vẹn nguyên giá trị ban đầu của nó.
Có người viết thư thật ngắn, chỉ đôi ba dòng. Lại có người viết thật dài như có
điều gì mãi chưa nói hết. Song, thư vẫn là thư, là nét bút tỉ mỉ của người gửi.





Thư
và tình yêu chất chứa- nguyên do đầu tiên và cũng là điều mà tôi muốn nhắc mãi.
Sở dĩ tôi nói về tình yêu chính vì những lá thư của thế hệ đi trước đã và đang
đem đến cho tôi những xúc cảm mà chính tôi cũng không ngờ đến. Trở về cái thời
mà khoa học còn chưa phát triển, khoảng vài chục năm trước thôi, thư tay là
cách duy nhất để những người con xa xứ liên lạc với quê hương; để những con người
ở xa trao cho nhau thứ tình yêu ấm nóng. Tình yêu ấy là giá trị tinh thần bất
biến, không thể tìm thấy ở bất kì ứng dụng tin nhắn hiện đại nào. Các tác động
mà giá trị kia đem lại gây cho ta niềm tin về tình yêu thật sự, khiến cuộc sống
được phủ đầy bởi hơi thở của trái tim. Thứ tình cảm nồng nàn, mới mẻ được thể
hiện trong cái phương tiện truyền thông cũ kĩ-lá thư tay. Thế giới đã tạm biệt
thế kỉ XX nhưng tình yêu tươi đẹp của nhà biên kịch, nhà thơ, nhà văn tài hoa
Lưu Quang Vũ và nhà thơ Xuân Quỳnh vẫn khiến người ta xao xuyến. Chỉ quẩn quanh
về các vấn đề thường ngày, lá thư tay của họ lại khiến người ta ao ước về tình
yêu bình dị ấy. “Về với phố Huế chật hẹp, với nhà trẻ nơi ta đón Mí, với quán
cà phê Nguyễn Công Trứ, nơi ta uống cà phê 2 hào buổi sáng với những gã giáo
viên còm, những người công nhân lam lũ và những tay thợ làm đạo cụ sân khấu, về
với những con đường chúng ta vẫn đi, những công việc, với cái thành phố nghèo,
nơi người ta sống rất khổ mà vẫn luôn tìm cách để sống cho thanh thản trong nỗi
khổ ấy, sống thanh thản và yên tĩnh.” Mật ngọt được rót đầy qua từng câu chữ. Vị
ngọt không gắt, không ngấy mà là ngọt thanh. Tất cả điều ấy được ẩn sâu trong
căn nhà nhỏ chật hẹp ở Hà Nội. Không phải một cuộc sống xa hoa, sung sướng, điều
mà Lưu Quang Vũ mong cầu chỉ là tình yêu giản dị bên người vợ thân yêu và đứa
con nhỏ. Hay lời cuối thư: “Hôn em rất lâu”, “Hôn em nhiều nhiều” của ông lại
khiến tim ta khẽ rung động bởi sự chân thành và nồng nàn ấy. Ta như được nhớ,
được thương và được yêu, cùng trải qua những cung bậc cảm xúc trong bức thư tay
của Lưu Quang Vũ gửi cho vợ mình, khi ấy, ta mang khao khát được yêu; cuộc sống
được tình yêu bao phủ. Và chỉ khi con người được lớn lên trong môi trường thấm
đẫm yêu thương như thế thì mới có thể phát triển tốt cả về tình cảm lẫn năng lực
bản thân. Lúc này đây, thế giới mới ngập tràn sự hòa ái, gắn kết giữa con người
với con người. Tất cả những điều trên đã làm nên giá trị của thư tay- sự đẹp đẽ
vĩnh hằng của tình cảm.





Thư
và giá trị bất biến không thể thay thế. Thư tay tuy đã nhuốm màu của thời gian
nhưng lại mang giá trị nhân văn của quá khứ, ta hiểu được giá trị của thư thì mới
biết về nét đẹp của những điều giản đơn thời công nghệ còn chưa phát triển. Duy
trì vẻ đẹp ấy đã tạo nên nét đẹp cộng đồng- nghĩa và tình. Đồng thời cũng là nhắc
nhớ các thế hệ tương lai về quá khứ đã qua. Chính vì vậy, dù vô số các ứng dụng
nhắn tin nhanh, hiện đại như Messenger, Zalo, Viber… ra đời vẫn không thể xóa
nhòa dấu vết của những cánh thư tay. Ý thức được điều ấy, cuộc thi “Viết thư
UPU” đã được tổ chức vào năm 1972. Đây là cơ hội để những bạn trẻ được trải
nghiệm cảm giác tuyệt vời và mãnh liệt khi viết thư tay. Minh chứng cho sự thu
hút của việc làm này với các bạn trẻ là cuộc thi đã được tổ chức bốn mươi tám lần
với số lượng người dự thi đông đảo. Phải chăng nét đẹp văn hóa xưa cũ đã được đề
cao trong cuộc thi này? Và tôi nghĩ đây cũng là một lí do đáng nhắc đến khiến
ta tiếp tục duy trì việc viết những lá thư tay.





Đối
với bản thân, việc thi thoảng viết một lá thư tay cũng là cách mài dũa văn
chương của chính mình. Nhưng đề cao giá trị thư tay không đồng nghĩa với việc
bài trừ các thiết bị hiện đại mà chỉ là đôi lúc nhớ về những cánh thư kia. Thư
tay hay thư điện tử đều có giá trị và vè đẹp riêng đáng được trân trọng.





Tuy
nhiên, có những bạn trẻ cứ mãi hướng về những điều hiện đại, mới mẻ mà bỏ quên
lá thư tay vào một góc của kí ức. Thứ họ để quên không chỉ là một mảnh giấy mà
còn là cả một bầu trời giá trị của quá khứ. Thay đổi cách nhìn nhận, dung hòa cả
ngày xưa và hôm nay là một việc mà không chỉ tôi hay bạn mà tất cả chúng ta cần
làm. Nếu không, chúng ta sẽ bỏ lỡ những kỉ niệm vô cùng ý nghĩa mà trước kia
ông bà ta từng trải qua.





Thư-
điều mà tôi luôn trân quý. Đôi lúc tôi dành thời gian viết một lá thư cho chính
mình hay cho mọi người để tỏ lòng mình. Tôi nghĩ giá trị của thư không chỉ dừng
lại ở phạm vi người nhận và người gửi mà còn rộng hơn thế nữa.





Cuộc
sống vẫn đang vận động và đổi mới không ngừng. Dẫu tương lai có hiện đại và tiện
lợi đến đâu thì những điều thuộc về quá khứ vẫn đáng được nhắc đến- đặc biệt là
thư. Thư tay dù đã phủ bụi của thời gian nhưng ánh sáng nhân văn đẹp đẽ kia vẫn
không thể lu mờ. Thư không chỉ là những trang giấy, nét mực mà còn là những
tình cảm quý giá, những trải nghiệm mang hơi thở của quá khứ. Không chỉ hôm nay
mà còn là ngày mai, lá thư tay đã “úa vàng” vẫn nên cần được hiện hữu và trân
trọng!





NGUYỄN NGỌC LINH CHI


HỌC SINH LỚP 10.4 TRƯỜNG THTH ĐHSP


NIÊN KHÓA 2019 – 2020


Đăng nhận xét