Search Suggest

Bài đăng

Đọc thử tiểu thuyết "Đới Đăng" của Giả Bình Ao

 


Tiểu thuyết kể về Đới Đăng, một nữ trí thức thành thị về làm cán bộ ở nông thôn. Tại đây, cô gặp rất nhiều nhân vật, rất nhiều câu chuyện. Cuộc sống hàng ngày phải giải quyết hàng trăm vụ kiện tụng chán ngán khiến Đới Đăng chìm vào một đời sống khác, từ đó, mạch truyện thứ hai được mở ra – mạch những tin nhắn đầy nội tâm của Đới Đăng gửi cho một nhà văn không quen biết - nguyên mẫu từ tác giả. Hai mạch truyện song song, mạch đời thường và mạch tâm trạng, mạch thế tục và mạch thiền tâm đưa người đọc chuyển di giữa hai chiều không gian hoàn toàn khác biệt. Từ đây, những vấn đề nổi cộm của xã hội nông thôn Trung Quốc đương đại, cùng hồi chuông róng riết cần thay đổi cách thức quản lí xã hội được đặt ra. Đới Đăng - con đom đóm nhỏ- trở thành biểu tượng xuyên suốt toàn thiên chuyện.

🌷 Giả Bình Ao nổi tiếng ở Việt Nam từ sau tiểu thuyết Phế đô. Lần này, “Đới Đăng” lại một lần nữa, trở thành tác phẩm đánh một dấu mốc mới trong sự nghiệp của ông, bởi tác phẩm không chỉ giữ được phong cách vốn có của nhà văn, mà còn đẩy nó lên một tầm cao mới.

Link đặt trước:

https://docs.google.com/.../1rPj5Fihs7O8mJoNUh.../edit

Rận bay đến: 

Khi Nguyên Lão Hải dẫn mấy trăm người đến ngăn chặn đào bới đường hầm, rận đã bay đến Anh Trấn. Rận là thứ không có cánh, nhưng dẹt lét như một miếng da, giống như trấu lúa mạch, bị gió thổi liền bay. Loạt rận này từ dải bình địa Hoa Dương bay đến. Muốn khởi công khu mỏ lớn, phố Thanh Xuyên, bản Đu Đủ, thành Bùi Gia đều phải phá bỏ và di dời, nhà xưa tường cũ mấy trăm năm vừa đổ xuống, những con rận ép trong khe tường đã trở thành cái xác không, liền cùng với bụi đất bay lên, rất lâu không tan ra, sau đó theo gió bay qua Mãng Sơn. Bay qua Mãng Sơn đến Anh Trấn, rơi xuống phòng ốc, rơi trong sân, và cũng rơi xuống mấy trăm người trước dốc Mãng Sơn. Những con rận này không hề chết, vừa rơi xuống thân người liền bám chặt vào da, lập tức chuyển từ trắng sang đỏ, từ nhỏ thành to, chui vào khe áo cạp quần giao cấu sinh trứng rận. Nguyên Lão Hải dẫn người bao vây tấn công đội thi công, người già và phụ nữ đều nằm dưới bánh xe máy xúc và máy ủi, kêu gào: Nghiến đi, nghiến đi, có giỏi thì nghiến qua người đi?! Những người còn lại thì dồn về chiếc xe con, chen chúc hết tầng này đến tầng khác, người đã bị ép dẹt lét, xe cũng bị ép đến sắp vỡ, người bên ngoài còn muốn chen vào bên trong, phía ngoài nữa cũng ra sức chen. Giữa cảnh hỗn loạn này, rận bám trên da hút máu, nhưng người lại không cảm thấy ngứa, dù có ngứa, cũng thuận tay túm một cái trong ngực hoặc háng, rồi lại chen vào trong. Người áp sát chiếc xe con là Nguyên Hắc Nhãn, gào: Bọng đái sắp vỡ rồi, sắp đái ra quần rồi! Không ai để ý, Nguyên Hắc Nhãn liền đái ra đũng quần, dòng nước đái giống như con rắn luồn lách dưới chân người, lúc đó Hoán Bố còn nhỏ, có thể từ đám người đó chui ra, vì nó gỡ kính râm cài trên đầu của một người ở trong cửa sổ xe, nói: Để cháu cầm cho bác. Cầm lấy rồi chạy đi. (………………..) 

Rận đã biến chủng: Người Anh Trấn nói thế này, tay thỉnh thoảng gãi trong ngực, hoặc thuận tay lấy cán tẩu thuốc từ phía sau cổ chọc xuống, hoặc dựa vào thân cây, khung cửa và góc tường chà lưng một chút, vì trên người họ luôn có rận. Rận là loại côn trùng lâu đời nhất, người Anh Trấn quen rồi, họ làm những động tác này một cách vô thức, họ làm rồi cũng không để tâm nhiều, giống như đang làm việc thuận miệng ho một chút. Cho nên, họ tiếp tục chỉ trích Nguyên Thiên Lượng, sau đó bất tri bất giác chuyển chủ đề câu chuyện, nói chuyện thời tiết, nói chuyện thu hoạch, nói chuyện súng trường ngũ mã tử của ủy ban trấn. Rận vẫn đang cắn, nào gãi nào chọc nào chà xát cũng không thỏa mãn, liền thò tay vào trong áo lần ra rận. Kỹ xảo mò rận của họ đều rất tài tình, cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể ngứa, hơn nữa lân rân như có một cái gì đó bò qua, liền đưa đầu ngón tay lên miệng chấm một ít nước bọt, khe khẽ luồn vào trong quần áo, ấn một cái rất nhanh, quả nhiên ấn được một cái chấm thịt nhỏ, mềm mềm, nhón ra là rận, đặt trên hòn đá trước mặt. Bạn nhón ra đặt ở trên hòn đá, người khác cũng nhón ra đặt trên hòn đá. Trên hòn đá đã có rất nhiều rận, họ đột nhiên phát hiện rận lại có màu sắc khác nhau, rận đen, rận trắng, lại còn có loại rận xám. Rận ở Anh Trấn từ trước đến nay đều màu trắng, dù là rận trên tóc, rận ở đũng quần, đều là rận màu trắng, nhưng rận bay về từ bình địa Hoa Dương lại đều là rận màu đen, rận trắng và rận đen thì thấy nhiều rồi, làm sao lại có cả rận xám? Nghĩ một chút, họ liền khẳng định rận xám này là loại rận mới xuất hiện do tạp giao giữa rận trắng và rận đen! Thế là, họ cảm thấy kì quái nhưng lại không sợ hãi, còn cười nói: Ngựa và lừa giao phối sinh ra con la, loại rận xám này có còn là rận nữa không?! Ông chủ cửa hàng tạp hóa nói: Tất nhiên là rận! Mọi người cũng cảm thấy rận xám rất đẹp. (………..) 

Đới Đăng đến Anh Trấn: Đầu mùa hạ này khi có rận xám, trời nóng rất nhanh, ếch trong đầm vừa bắt đầu đẻ trứng, rãnh thoát nước trên mái hiên sau nhà muỗi đã tụ tập thành bầy. Lại 10 ngày,trôi qua Anh Trấn đã có một trận mưa đá. Mưa đá xung quanh đường phố của thị trấn to như hạt bàn tính, lộp bộp lộp bộp rơi một tiếng đồng hồ, những viên đá trên mặt đất chất dầy một gang tay. Ngói trên đường phố về cơ bản đều bị vỡ vụn, cây bị gãy cành, mầm ngô trên mặt đất vốn cao hai thước, tất cả đều bị giã nát trong bùn. Mọi người đứng ở đầu ruộng khóc, sau đó nghe nói mưa đá ở hai núi nam bắc còn to hơn quả trứng gà, bản Cát Điều bị dập chết ba con lợn và một con trâu, thôn Niễn Tử Câu còn có một bà lão bị chết, họ mới không khóc nữa, về nhà đi ngủ, ngủ như chết vậy. Chờ đến khi mặt trời mọc, mưa đá tan ra, mặt đất bừa bãi cả, bẩn vô cùng, mầm ngô không còn một ngọn nào, chỗ nào cũng đều là cành khô lá úa, lại còn có những thi thể bất toàn của châu chấu, cóc, thỏ hoang, chuột và rắn, cũng thối rữa rất nhanh, không khí trên phố trấn rặt một mùi hôi thối. Sau mùa thu muốn thu hoạch ngô cũng không còn hi vọng gì nữa rồi, thế nên đành phải tính lại vậy, mọi người lấy phân trong chuồng trâu chuồng lợn ra, lại rải lại trên đất, đưa trâu đi cày, trồng cải trắng, cắm mầm thuốc lá, gieo các loại hạt đậu. Thực ra, đất đai là nơi có khả năng tàng trữ những thứ xấu xa nhất, qua một lần cày lại hiện lên rất bằng phẳng, mới mẻ sạch sẽ. Đúng lúc đó Đới Đăng đến Anh Trấn. Đới Đăng đến, ruộng đã cày xong, trên mặt ruộng lại kết một lớp vỏ mỏng mỏng, hoa màu và các loại cỏ dại rau dại lại mọc mầm. Đới Đăng đã nhìn thấy lớp lông nhung trắng trên lá của cỏ tai lợn, rau cúc sữa nở hoa vàng, cỏ nhân hán toàn thân màu đỏ sậm, cỏ linh lăng xanh biếc nhú ra từng chùm hoa xanh lam óng ánh, liền không kìm được cảm khái: Trong lòng đất đen thui dường như có đủ các loại sắc màu, phải chăng chúng được hiển hiện ra thông qua hình thức của cỏ hoa. (………) 

Vẫn là rận: Thứ khiến Đới Đăng luôn căng thẳng chính là rận. Trong thôn bản ở hai núi nam bắc, cũng bao gồm cả người trên phố trấn, trên người có rận còn có thể hiểu được, còn cán bộ của ủy ban trấn, thậm chí trên người bí thư trưởng trấn cũng có rận, điều này khiến Đới Đăng không làm sao hiểu được. Trên cây trong khu sinh hoạt căng rất nhiều dây sắt, mọi người đều phơi chăn đệm, Bạch Nhân Bảo phơi chăn đệm của anh ta sát chăn đệm của Đới Đăng, Đới Đăng bèn thu chăn đệm của mình lại. Bạch Nhân Bảo nói: Người khác không lây cho cô, cô cũng sẽ có. Đới Đăng nói: Tôi sẽ không có! Bạch Nhân Bảo nói: Ông trời muốn chúng ta có thể ăn được dê, bèn mang đến mùi gây; đời để chúng ta sinh ra rận, mỗi người đều có chỗ ngứa. (………..) 

Thư gửi Nguyên Thiên Lượng: Con chim nhỏ hót rất hay, khiến lòng người nghe yêu thích, ca vui tự do bay lượn tự tại, là giấc mơ của người đi, còn em lại luôn cảm thấy chim đang nói: Nhà, nhà, nhà. Nhà ở đâu? Chim không nhận cây là nhà của mình, tuy nó nâng chim lên cao. Con suối nhỏ chảy xiết về phía trước, tìm kiếm dư vị của nhà, nó nghe nói biển lớn chính là nhà của mình, thực ra là đang lừa nó đấy. Sinh linh tự do không có nhà, chuyển động là nỗi lòng của nó, sinh mệnh phóng khoáng không có nhà, đường về của nó là niềm vui như hoa sen của linh hồn. Tranh thủ thời gian lại đến hoang sơn dã địa hái rau, chỉ vì tim hoạt động nhanh hơn chân nên mới chạy xa như vậy. Năm ngày nữa là sinh nhật của anh phải không, em có chút đứng ngồi không yên. Em nghĩ hồi ấy Vương Bảo Xuyến thích đến vùng đất hoang cũng chưa chắc chỉ là để đào rau dại. Người ta thường nói huyết mạch tương thông, tuyến lệ cũng tương thông, bây giờ em cảm thấy mắt của con người ngoài nhìn rõ thế giới này ra, nó cũng rơi lệ vì chuyện khác, rơi lệ vì tình. Những ngày này, chân tình tự đáy lòng trào lên đã hòa tan gạch đá trong tuyến lệ khô khốc đó của em, nước mắt hôm nay mới trào ra mãnh liệt như vậy. Từng có Chiêu Quân bái nguyệt và Vương Bảo Xuyến quỳ bái hồng nhạn, em cũng ở nơi sơn địa vắng vẻ này hướng về phía anh quỳ bái chúc thọ, chúc anh phúc thọ dài lâu, rồng nhập mây xanh. Em cũng giống như Vương Bảo Xuyến trên đường đời coi rất nhiều hình bóng là điều mình yêu. Cô ấy không màng phù hoa, mười tám năm trong nhà hang lạnh lẽo, dùng đá gộc gỗ cứng chống cửa ngăn chặn thế giới bên ngoài, giữ cho mình một không gian thuần tịnh để một lòng thương nhớ người trong tim. Nhưng sau khi Tiết Bình Quý lên ngôi cô mới sống mười tám ngày. Em nghĩ đây là sự thật. Mọi người đều nói Vương Bảo Xuyến mệnh bạc, em cho rằng đây chính là chỗ thâm hậu nhất của cô ấy, là tâm nguyện của cô ấy, nếu không tâm trí Tiết Bình Quý nặng nề không dễ điều khiển. Đúng vậy, có lúc biến mất là cách yêu tốt nhất. Em biết sự mênh mông của nước là do hội tụ những dải suối trong nhỏ bé mà thành, sự mênh mang của bầu trời là do tụ hợp từng hơi thở của mỗi chúng ta mà thành, cho nên em muốn làm một hạt mưa làm đầy hơn nước biển, làm một hạt bụi tôn núi cao thêm. Nhưng vẫn muốn nhờ mây trắng phía trời gửi nỗi lòng đến anh từ nơi xa xôi. Đã hái được một nửa làn hoa tai thỏ rồi. Em yêu hoa tai thỏ vô cùng, nó tim tím giống như hoa bào đồng nở trong tiết đầu xuân, em luôn hoài nghi em là hoa tai thỏ đầu thai. Cánh hoa mịn như nhung dựng cao cao thành tường hoa, giống như miếu hoa giấu nhuỵ hoa đi. Dù mọc thành một đám thì cũng không ai nhìn ai, mà sự tự tin tự cường của chúng cũng khiến người khác kính trọng. Vì sao lại gọi là hoa tai thỏ, là vì cánh hoa giống tai thỏ? Nghĩ liệu có phải thỏ đã quá hoang mang, đã quá nóng vội nên bái loại hoa này để nhìn kĩ hơn thế giới này? Hoặc là thỏ đã quá linh động quá đa tình nên ông trời trừng phạt biến nó thành một cây hoa cô đơn giữa cỏ khô trong tiết lạnh mùa xuân? [1]. Giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm. [2]. Đới: Đem, mang; Đăng: Đèn. Đới Đăng có nghĩa là mang đèn.

Đăng nhận xét