Search Suggest

[BÀI VIẾT] ĐIỀU HẠNH PHÚC

 



🌿Đề bài: Hãy lắng nghe cuộc
đối thoại sau:



- “Cuộc sống của
một người không còn là của riêng người đó, từ ngày được sinh ra cho đến phút
giây cộng hưởng với nhiều cuộc sống khác.”
(“Quà của bố”, Trần Đình Dũng)



- “Ta là Một, là
Riêng, là Thứ Nhất” (“Hy Mã Lạp Sơn”, Xuân Diệu)



Là một người trẻ,
anh (chị) suy nghĩ gì về vấn đề gợi ra từ cuộc đối thoại trên? Hãy viết bài văn
trình bày quan điểm của mình.





🌿Bài làm



Trong
cuốn sách được mệnh danh là bán chạy chỉ sau kinh thánh - “Nhà giả kim”, Paulo
Coelho đã viết: “Chúng ta là những lữ khách trong cuộc hành trình vũ trụ, là bụi
sao cuộn tròn và nhảy múa trong những dòng xoáy của sự vô tận”. Là “lữ khách”,
là “bụi sao”, ta sẽ sống thế nào? Sẽ sống cho sao cho “Cuộc sống của một người
không còn là của riêng người đó, từ ngày được sinh ra cho đến phút giây cộng hưởng
với nhiều cuộc sống khác.” (Trần Đình Dũng) hay sống vì “Ta là Một, là Riêng,
là Thứ Nhất” (Xuân Diệu). Hai nhận định đưa ra hai cách sống tưởng chừng như
hoàn toàn đối lập nhưng lại bổ sung cho nhau, hòa hợp chúng để nhân cách ta
ngày một hoàn thiện hơn. Nếu giữa cuộc đời, ta vừa biết yêu thương người khác
mà không quên yêu thương chính bản thân mình thì ắt hẳn đó là điều hạnh phúc.



Tâm
sự của Trần Đình Dũng cũng là tâm tình của nhiều người giữa cuộc sống luôn xoay
vòng, thay đổi, ta cần yêu thương lẫn nhau, sống chan hòa với mọi người xung
quanh. Sống trong sự nhân ái, sẻ chia khiến ta được bao bọc trong vòng tay săn
sóc để từ đó nảy mầm lên những điều tốt đẹp. Cuộc sống chúng ta là cuộc sống
chung, không chỉ của riêng ai, không chỉ vì cá nhân nào mà tồn tại. Quá trình
phát triển của con người là quá trình tương tác với người khác để học ở họ những
điều tuyệt vời hơn và học ở cả những điều chưa tốt. Một cuộc sống “cộng hưởng với
nhiều cuộc sống khác” là cơ hội để mọi người gần gũi nhau hơn, nhân lên tình
yêu trên thế giới này. Câu thơ của Xuân Diệu lại cho ta một suy nghĩ khác. John
Mason đã tâm niệm: “Bạn sinh ra là một nguyên bản. Đừng chết như một bản sao”.
Ta là cá thể duy nhất trong thế giới này, sẽ không có ai hoàn toàn giống ai dù
là song sinh đi chăng nữa. Xuân Diệu nhắc chúng ta biết trân trọng giá trị bản
thân, khẳng định tên tuổi của mình giữa cuộc sống. Biết “Ta là Một, là Riêng,
là Thứ Nhất” để sống trên chính đôi tay mình làm ra, là thuyền trưởng của chính
cuộc đời mình chứ không phải dựa vào ai khác. Sống trong không gian riêng của
mình là có chính kiến và giữ được chính kiến ấy, được quyền làm điều mình yêu,
mình thích. Hai cách sống tưởng chừng đối lập nhưng đều có những điểm tích cực,
hạn chế riêng, ta cần phải có sự lựa chọn sáng suốt để sống thật tích cực và ý
nghĩa.



Khi
ta sinh ra đã có mối dây liên kết với muôn người, không ai có thể tồn tại khi
tách biệt hoàn toàn với xã hội. Trong “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?”, Rosie
Nguyễn đã viết: “Hãy nhìn ngắm cuộc sống, cảm nhận những niềm hạnh phúc nhỏ bé,
hãy yêu đời và yêu người dù cho bạn có đang trên đường hay không”. Vậy sống biết
“yêu đời và yêu người” giúp ta vượt qua những khó khăn, thử thách cần đôi tay
người khác giúp đỡ. Không một ai sinh ra đã là hoàn hảo, mỗi người có ưu điểm,
nhược điểm của riêng mình. Nếu chúng ta cùng nắm tay nhau trên cuộc hành trình,
những ưu điểm ấy sẽ được nhân lên, nhược điểm sẽ được che lấp đi từng ngày và đến
khi biến mất. Mẹ Teresa đã cống hiến cả đời mình để giúp đỡ những người nghèo
khổ. Cả cuộc đời bà đã là nguồn sáng cho biết bao số phận hẩm hiu. Trái tim
nhân hậu của bà đã làm ấm lòng biết bao người và thúc đẩy họ biết yêu, biết
thương những hoàn cảnh còn nhiều đau khổ. Cuộc sống của mẹ Teresa đã không còn
là cuộc sống riêng của bà, mà đã trở thành cuộc sống chung của nhiều người, nhiều
số phận. Nhưng sống biết yêu thương người khác không phải là quên đi bản thân
mình, hi sinh một cách mù quáng, không biết điểm dừng. Đã có nhiều người chỉ mải
mê cho đi, cho đi mà không xác định được tình thương của mình có đặt đúng chỗ
hay không - họ cho đi những điều không đáng và vì những người không đáng.



Câu
thơ của Xuân Diệu là lời nhắc nhở chúng ta phải biết yêu thương mình. Trân trọng
giá trị bản thân thì mới được người khác trân trọng. Cuộc sống ngày càng phát
triển, con người loay hoay kiếm tìm một chỗ đứng cho bản thân để không bị hòa
tan giữa muôn người. Nếu quên mất chính mình mà cuốn vào vòng xoáy chung của xã
hội, ta sẽ quên mất những khát vọng của mình, không vững vàng trên con đường
mình đã chọn. Như Bill Gates đã từng chính mình khả năng của mình sau việc bỏ học
đại học Harvard - con đường mà ai cũng sẽ đi theo. Quyết định của Bill Gates đã
chứng minh ông hiểu rõ bản thân mình muốn làm gì chứ không hùa theo số đông. Sư
kiên định ấy đã là một trong những bước ngoặt giúp ông thành công như ngày hôm
nay. Vậy, khẳng định bản thân tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta tiếp bước trên
hành trình dài. Nếu không được soi sáng bởi chính mình, cuộc sống sẽ như hang
sâu tăm tối không lối thoát. Nhưng khẳng định giá trị bản thân, yêu chính mình
không có nghĩa là thờ ơ, vô cảm trước tình cảnh của người khác. Đôi khi ta quá
yêu bản thân mà không nhớ đến bất kì ai. Điều đó khiến ta chơi vơi, lạc lõng
như giữa chốn không người. Và khi ta vấp ngã, ai sẽ là người nâng ta dậy. Câu
trả lời là không ai cả nếu bạn chỉ chăm chú vào bản thân mình mà bỏ ngoài tai
chuyện của người khác.



Như
vậy, trong cuộc sống, ta cần kết hơp khéo léo, hài hòa hai lối sống: yêu người
khác và yêu bản thân mình. Cuộc sống không bao giờ dừng lại, thế cuộc luôn xoay
chuyển không ngừng, nếu như không biết thích nghi, không lựa chọn lối sống phù
hợp trong hoàn cảnh phù hợp, con người sẽ rơi vào hố sâu không thoát được. Con
người vừa phải hoà hợp với thế giới bên ngoài, vừa phải học cách nhận ra giá trị
nội tâm, sự đặc biệt của chính mình. Nếu ta chỉ quan tâm đến sự sống xung
quanh, chỉ quan tâm đến cảm xúc của người khác thì những giá trị riêng biệt, bản
sắc cá nhân sẽ bị hoà tan. Khi ấy, ta đánh mất bản thân, sống cuộc đời của người
khác, làm bóng lưng theo sau những thành công ấy, từ đó cuộc sống sẽ vô vị,
không còn ý nghĩa nữa. Cuộc sống của chúng ta nên những quyết định, lựa chọn phải
của ta, đừng vì người khác mà quên đi giá trị thật sự, ý nghĩa tồn tại của
chúng ta. Ngược lại, nếu chỉ quan tâm chính mình mà quên đi cuộc sống xung
quanh sẽ khiến bạn ngày càng thu hẹp mình hơn trong các mối quan hệ xã hội, dần
tách biệt với mọi người. Bạn đặt cái tôi lên trên cái ta khiến mọi người xung
quanh khó có thể hòa hợp với bạn. Từ đó bạn mất kết nối với cuộc sống xung
quanh trong quá trình chỉ quan tâm chính mình. Việc sống hòa hợp với cuộc sống
xung quanh và hiểu rõ giá trị của bản thân mình hỗ trợ cho nhau, giúp cuộc sống
con người hoàn thiện hơn. Thật ra, mỗi chúng ta đều là tấm gương phản chiếu lẫn
nhau. Cuộc sống xung quanh sẽ khai phá được ưu điểm và nhược điểm của bản thân.
Mỗi người trên thế giới này đều sẽ có những bản ngã riêng của bản thân, những
thử thách trong cuộc đời sẽ giúp chúng ta nhận ra được sự đặc biệt của chính
mình. Bên cạnh đó, khi hiểu rõ bản thân, ta biết mình thích hợp vị trí nào,
tham gia vào cộng đồng, hội nhóm nào cho phù hợp để xây dựng cuộc sống xung
quanh tốt hơn.



Thế
nhưng xung quanh ta vẫn còn nhiều trường hợp không dung hòa được hai mặt vấn đề,
họ quá chú tâm vào người khác mà không chú ý đến mình. Họ hết sức cần vòng tay
của mọi người chung quanh che chở như chính họ đã che chở chúng ta. Hay lại có
những người chỉ sống trong “kén” của chính mình, họ cần sự giúp đỡ của chúng ta
để thoát ra khỏi cái tôi quá lớn, để sống hòa nhập với cộng đồng và xã hội. Dù
yêu người khác hay yêu bản thân mình đều có mặt tích cực và tiêu cực, quan trọng
hơn ta phải hài hòa được lợi ích chung và lợi ích cá nhân, vẫn dành tình yêu
cho người khác bằng một tấm lòng đầy tình yêu với bản thân mình. Riêng tôi, tôi
sẽ dành nhiều tình cảm cho những ai khó khăn, cần giúp đỡ để lan tỏa tình yêu
thương. Nhưng không vì thế mà quên đi chính mình, trong trường hợp cần ý thức
cá nhân lên tiếng, tôi vẫn sẽ bảo vệ chính kiến của mình chứ không bị hòa tan
trong số đông.



Cuộc
sống muôn vàn sắc màu tượng trưng cho nhiều trường hợp mà chúng ta phải lựa chọn
cách sống sao cho phù hợp, thỏa đáng. Dù “Cuộc sống của một người không còn là
của riêng người đó, từ ngày được sinh ra cho đến phút giây cộng hưởng với nhiều
cuộc sống khác.” (Trần Đình Dũng) hay “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất” như
Xuân Diệu, ta đều sẽ hạnh phúc nếu dung hòa được cả hai.



Cuộc
đời sẽ ánh lên những màu tuyệt đẹp của lòng nhân ái, sẻ chia nhưng sẽ càng rạng
ngời hơn khi màu sắc ấy hòa thêm lấp lánh của giá trị bản thân mỗi người. Từng
cá nhân là nốt trầm nốt bổng hòa tấu lên khúc nhạc cuộc đời bằng sự yêu thương
lẫn nhau và trân trọng chính mình.



🌿NGUYỄN TRẦN PHƯƠNG NGHI



Lớp 12 Chuyên Văn
trường Trung học Thực hành ĐHSP TPHCM



#nghiluanxahoi_blogchuyenvan



#baiviethocsinh_blogchuyenvan

Đăng nhận xét