Search Suggest

Mưa - Nhớ ký ức đầu tiên

Nhìn ra cửa sổ tiếng mưa rả rích, gió làm tán lá bàng xao động. Ừ.. Chắc là trời đất cũng giống như lòng người vậy, nắng gió, bụi bặm bao ngày tháng cũng cần có những khoẳng mưa để gột rữa không gian. 

Trước mặt là mưa, trong lòng là mưa, ở cuối trời cũng mưa. Tràng trai ngồi trước cửa sổ dường như cũng đang cần lắm những cơn mữa trong tâm hồn để gột rữa bao nhiêu lo toan, bụi bặm, bao nhiêu nỗi buồn. 
Tự nhiên nó nhớ lại tuổi thơ, những ngày mưa rả rích ngồi trước thềm nhà nhìn xa xăm tới nơi mà nó hăng mong được đi tới. Nơi của hoài bão, của tự do. 
Tự nhiên nó ngồi nhớ lại những mối tình thời học sinh, những phong thư nắn nót viết cho cô gái mà nó thích. Nó cứ mong mong mãi những dòng thư hồi âm, và ngày đấy cũng đến. Là thư duy nhất và cuối cùng cô gái ấy viết cho nó. Thế là nó được cảm nhận cảm giác thất tình lần đầu tiên trong đời. 
Tự nhiên nó nhớ lại cái ngày nó rời xa quê nhà đi tới miền đất với bao nhiêu khát vọng thay đổi, nó đi nhanh, nhanh lắm, nó ngồi trên xe và nhìn chăm chú quê hương, để rồi khi tới miền đất mới, mỗi ngày với những cố gắng để bám trụ lại nơi xứ người, có lúc nó đánh mất mình, có lúc nó không biết nó đang đi hay đang ngủ quên ở nơi ấy. Cho tới ngày nó gặp một cô gái, người con gái lạnh lẽo chẳng mấy khi cười. Thế rồi nó yêu cô gái ấy, yêu để giờ đấy nó chẳng dám yêu ai nữa, dù ngoài kia mưa đã tạnh, đã gột rữa sạch nỗi niềm nhớ nhung. Nhưng nó sợ, sợ khi yêu ai đó nhiều quá sẽ lại bị những niềm thương vương vấn. 
Mưa vẫn cứ rơi rả rích, lá cây vẫn xào xào từng đợt, nó vẫn ngồi đấy, nhìn ra thật xa thật xa, nhìn về nơi mà nó nghĩ ở đấy có yêu thương. Nơi ấy có xa không nhỉ?

إرسال تعليق