Search Suggest

[CẢM HỨNG SỐNG] INSIDE OUT



Có rất nhiều điều quan trọng để tạo nên phần “người” trong mỗi chúng ta. Với tôi điều quan trọng nhất chính là cảm xúc, là những lần ta đau, tuyệt vọng đến tận cùng ta sẽ khóc hay những lần cười khúc khích khi vui mừng, hạnh phúc… Và chính bộ phim “ Inside out” tạm dịch “ Những mảnh ghép cảm xúc” của hãng hoạt hình Pixar ( Walt Disney) đã giúp tôi nhận ra thêm rằng cảm xúc, tâm hồn của ta sẽ đẹp lắm nếu chúng được nuôi dưỡng bằng những người ta ta yêu quý như là gia đình, bạn bè và chính chúng ta. Bộ phim này như chân lí sống của tôi, nó khiến tôi thêm yêu cuộc sống này, yêu gia đình tôi hơn, khiến tôi nhận ra rằng vẫn còn những tình bạn trong sáng và hết sức tuyệt vời.

“ Inside out” là bộ phim hoạt hình hài hước cũng và mang đầy tính nhân văn được hãng phim hoạt hình nổi tiếng Pixar và phát hành bởi Walt Disney Pictures phát hành năm 2015, là một trong những bộ phim hoạt hình xuất sắc nhất mà tôi từng xem. Mỗi con người chúng ta từ khi sinh ra và lớn lên, sẽ không ít lần gặp rắc rối, hỗn độn về mặt tâm lí, cảm xúc. Đặc biệt là trong giai đoạn tuổi dậy thì – là tuổi của sự giao thoa giữa trẻ con và người lớn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Khi đó suy nghĩ của ta sẽ có sự tăng cấp, ta sẽ có cho riêng mình thế giới thầm kín, riêng tư mà khó ai có thể hiểu được, khi đó sẽ có gia đình và bạn bè luôn kề bên ta một cách thầm lặng không khoa trương, giả tạo. Đó là hoàn cảnh của cô bé Riley và sống trong tâm hồn cô là năm nhân vật đại diện cho năm cảm xúc cơ bản của con người: Vui Vẻ ( Joy), Buồn Bã (Sadness), Giận Dữ (Anger), Chảnh Choẹ (Disgust), Fear (Sợ hãi). Hai đạo diễn Pete Docter và Ronal Del Carmen đã biến năm yếu tố đó thành những bản thể hữu hình, có hình dáng và tư duy, có cả cảm xúc tồn tại trong đầu một cô bé mười một tuổi – Riley.Cũng có thể xem họ chính là những người bạn luôn muốn giúp Riley vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, hoàn thiện những tính cách đáng quý ở một con người. “ Inside out” xoay quanh cuộc sống trong trí óc của cô bé mười một tuổi Riley và 5 cảm xúc chính tồn tại trong cô. Nơi ngự trị của bộ năm quyền lực này như một phòng của các chiếc phi thuyền vũ trụ với Joy là thuyền trưởng điều khiển cảm xúc chính của Riley. Bởi thế nên lúc nào Riley cũng là cô bé vui vẻ, lạc quan. Riley đã có một thời thơ ấu tràn ngập hạnh phúc cho đến khi phải chuyển đến thành phố San Francisco. Việc phải thay đổi nơi ở làm xáo trộn cuộc sống và tâm lí của cô cũng như 5 người bạn cảm xúc chính mình. Sadness ngày càng trở nên mất mất kiểm soát càng khiến trung tâm đầu não trở nên rối loạn hơn. Đỉnh điểm là khi Sadness biến mọi kỉ ức vui vẻ của Riley trở thành buỗn bã. Vì thế nên Joy phải ngăn cản việc đó và cả hai đều bị tống ra khỏi cơ quan đầu não rơi vào mê cung kí ức dài hạn, ở đó có hàng triệu viên cầu kí ức được ví như mỗi viên cầu là một sự kiện kí ức, chúng lấp lánh và đầy màu sắc. Cũng giống như con người ta có hàng triệu những cảm xúc trong mọi tình huống vậy. Hành trình của Joy và Sadness tìm mọi cách trở về hết sức gian nan để trở về trung tâm bộ điều khiển để giúp Riley cân bằng lại cảm xúc. Trong cuộc hành trình ấy, cả hai đã gặp Bing Boong – một người bạn trưởng tượng của Riley lúc còn bé. Nhờ cậu giúp mà Joy và Sadness có thể quay trở về bằng sự hi sinh của cậu bạn. Kết thúc chuỗi ngày tìm về trung tâm đầu não, mọi người đều nhận ra tầm quan trọng của Sadness và đã giúp Riley trưởng thành hơn trong suy nghĩ, cân bằng lại cuộc sống. Cả năm thành viên đều hoà hợp với nhau và tạo ra những kí ức tuyệt vơi cho cô chủ nhỏ Riley.

Bộ phim dạy cho tôi rằng đôi khi nỗi buồn không phải thứ dư thừa, vô ích trong cuộc sống của chúng ta. Câu nói của Joy khiến tôi vô cùng cảm động, thấm thía : “Buồn ơi, Riley cần cậu”. Vì từ trước Joy luôn xem thường sự tồn tại của Sadness, không hiểu Sadness được tạo ra để làm gì. Nhưng sau cuộc hành trình đó cô nhận ra rằng buồn không hẳn là điều đáng sợ, trong cuộc sống đôi khi cũng cần buồn bã. Vì sao ta lại phải buồn? Đó là lúc bạn phải xa gia đình, bạn bè, xa những nơi thân quen gắn liền với tuổi thơ. Bạn đâu thể nào vui vẻ. Khi ta buồn, tuyệt vọng, ta sẽ cần lắm những cái ôm, những lời động viên an ủi từ những người mà ta yêu thương như là gia đình, bạn bè… Có nghĩa là phải trải qua nỗi buồn mới đi đến được với niềm vui! Nỗi buồn khiến bạn có thể dừng lại suy ngẫm kĩ càng hơn về những gì mình đã trải qua, những gì ta đang có. Khiến ta biết được rằng ta đang ở đâu và ta cần gì nhất lúc này. Tôi nhận ra rằng cuộc sống cũng còn những điều tuyệt vời lắm chứ, kể cả khi ta buồn. Vì điều gì cũng có mặt tốt của nó cả.

Và cảm ơn bộ phim đã cho tôi niềm tin rằng : “Thất bại là mẹ thành công”. Chính chi tiết khi Bing Boong và Joy rơi xuống hố kí ức bị lãng quên đã dạy tôi điều đó. Cả hai đều không ngừng cố gắng thoát ra, họ không bỏ cuộc. Hết thử lần này đến lần khác và dùng mọi cách để thoát ra khỏi nơi ấy, quyết tâm hồi phục lại những cảm xúc quý giá mà Riley đã bị mất. Nó mang một thông điệp hết sức quý báu cho tôi rằng : “Nếu bạn thất bại, hãy cố thêm lần nữa. Nếu vẫn thất bại, hãy làm lại thêm lần nữa…”

Và điều quan trọng nhất khiến tôi yêu bộ phim này hơn bao giờ hết chính là việc bộ phim đã khai thác mạnh về yếu tố tình thân, là tình cảm giữa con cái và cha mẹ, là những tình bạn trong sáng nhất, tươi đẹp nhất. Tôi là một cô gái đang chập chững từng ngày để bước vào đời, từng bước hoàn thiện nhân cách của một con người trưởng thành. Và đôi lúc tôi cảm thấy được chính mình trong cô bé Riley, lạc quan, vui vẻ vậy đó nhưng đôi khi có những tâm sự riêng mà chẳng muốn kể cho ai, chỉ giữ riêng cho mình. Và chắc chắn rằng rắc rối sẽ chẳng thể tự mình giải quyết được và sẽ tự mình mang thêm rắc rối cho mình, cả cho người khác. Ngày xưa, khi còn học cấp Hai, tôi đã từng bị stress một thời gian dài vì thay đổi môi trường học tập, tôi có bạn bè mới, ngôi trường mới, cách học mới… Nhưng mọi chuyện đều không suôn sẻ với tôi. Không thể hoà nhập được với bạn bè, bài học thì không theo kịp vì thế nên tôi trở nên hư hỏng chán học, điều quan trọng nhất là không bao giờ muốn về nhà. Vì ở nhà ba mẹ luôn hỏi về những con điểm, những người bạn mới, những niềm vui trong trường và tôi không hề có những thứ đó, không thể cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống này nữa. Nhưng rồi mọi chuyện cũng không quá tệ bởi vì tôi cho rằng: “ Luôn có cách thắp sáng những nơi tối tăm nhất”. Dường như mẹ tôi cảm nhận được nỗi buồn bực trong tôi, mẹ không còn đặt nặng những con điểm nữa. Và nhờ Nhi cô bạn thân nhất của tôi đã giúp tôi hoà nhập được với mọi người, sống cởi mở, biết cho đi để được nhận lại. Tôi yêu cả hai người họ rất nhiều! Họ chính là ngọn đuốc thắp sáng hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tôi. Nhiều lúc tôi buồn tôi khóc họ chỉ bên tôi, chẳng nói gì, chỉ lắng nghe, và rồi ôm tôi vào lòng. Khi xem “Inside out”, tôi bồi hồi nhớ lại kí ức những năm tháng ấy, không thể cầm được nước mắt khi Bing Boong đã hi sinh chính bản thân mình để giúp bạn quay trở về cơ quan đầu não, thậm chí là chấp nhận bị lãng quên và biến mất mãi mãi trong kí ức của Riley. Hơn thế nữa cuối cũng cả Joy và Sadness đã quay trở về được và giúp trung hoà lại mọi thứ, đấy là khi Riley đã trở về tổ ấm nơi có ba, có mẹ của cô bé. Họ ôm nhau khóc nức nở và tôi nhận ra cảm xúc khi ấy của cô, buồn lắm nhưng cái hậu là một nụ cười tràn ngập sự ấm áp. Nụ cười được tạo ra từ tình thân tuyệt vời. Trong lòng tôi vui sướng lạ kì nước mắt cứ chực trào vì mãn nguyện.

Bộ phim về đề tài gia đình, bên cạnh đó là những rắc rối của tuổi mới chập chững vào đời với những hình ảnh đáng yêu, phong phú và đầy màu sắc kích thích thị giác của người xem cả trẻ em lẫn người trưởng thành, chúng cứ in sâu vào tâm trí của khán giả xem phim dù có dung lượng chỉ hơn một tiếng đồng hồ. Đây là một trong những tuyệt phẩm mà hãng Disney đã tạo ra cả về hình thức, lẫn nội dung. Mang lại nhiều cảm xúc và suy nghĩ cho mỗi người khi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này.

Khi kết thúc “Inside out”, tôi như còn bị cuốn hút vào câu chuyện gần gũi và thực tế với cuộc sống ấy. Bộ phim chan chứa thông điệp về tình thân, tình bạn cao cả, vị tha, tràn ngập tình yêu thương, sự thấu hiểu giữa người với người. Bộ phim đã nuôi dưỡng tâm hồn và mang lại nhiều bài học đắt giá cho chúng ta, nhất là khi bạn đang gặp bế tắc giữa một cuộc đời mênh mông và vô tận. Cảm ơn hai đạo diễn Pete Docter và Ronal Del Carmen đã tạo ra bộ phim này, cảm ơn Disney đã có những con người thật thông minh và tuyệt vời như hai người họ. Tất cả và tất cả họ đã khiến trái tim tôi rung động và ấm áp vô ngần khi nhận ra rằng cảm xúc về cuộc sống trong tôi vẫn còn chảy rất mãnh liệt.

Đoàn Kiều Bảo Châu
Lớp 11.4

(Trường THTH ĐHSP niên khóa 2016 - 2019)


***
Bài viết trong khuôn khổ hoạt động "Tác phẩm nghệ thuật truyền cho em cảm hứng sống". Đây là hoạt động kết nối trải nghiệm thưởng thức nghệ thuật với kinh nghiệm sống của học sinh, qua đó đưa giờ Văn gần hơn với đời sống.

Đăng nhận xét